Skip to main content
(0) item
Ông bà Phương Nguyễn và Thanh Trần - Fresno, CA.
 CHÚNG TÔI CẦU NGUYỆN ĐẾN CHA BẰNG MỘT NIỀM TIN MÃNH LIỆT
 
 

Ơn lành bệnh phổi

 Thanh Trần: Tôi biết Cha Diệp lâu lắm rồi, nhưng trước đậy tôi không để trong lòng nhiều. Đến năm 2017, tôi bị bệnh có nước trong phổi, nặng lắm, cứ phải đi đến bệnh viện để lấy nước ra. Hôm nằm trong bệnh viện, tôi coi Thúy Nga Paris By Night Chương trình giỗ Cha lần thứ 70, thấy có mấy người chia sẻ ơn lành của Cha, tôi mới giật mình cầu nguyện với Cha mỗi ngày. Tự nhiên lúc tôi cầu nguyện với Cha, tôi thấy hình bóng của Cha, rất rõ ràng, giống như là Cha hiển hiện ngay trước mặt tôi vậy đó. Mà khi đó tôi tỉnh chứ không phải đang ngủ mơ.

 Khi xin Cha Diệp chữa lành cho tôi, hình ảnh của Cha luôn hiện trước mặt tôi. Một thời gian ngắn sau tôi hết bệnh, đi khám bệnh bác sĩ nói là cái gì cũng tốt hết, chúc mừng tôi.

 Mấy tháng sau, bệnh của tôi tái phát. Đi lên xuống lầu trong nhà có mấy bậc thang là tôi phải ngồi thở, người ốm nhom ốm nhách. Tôi lấy hẹn vô gặp bác sĩ. Hôm đó con gái và con dâu đưa tôi đi tái khám. Họ cho tôi lịch hẹn để trở vô bệnh viện. Tôi sợ quá nên không dám nghe, mà chỉ cầu nguyện với Cha Diệp. Một lúc sau, bác sĩ báo tin tốt lành là họ sẽ cho tôi uống thử một loại thuốc. nếu uống mà bớt thì ko6ng phải nhập viện. Tôi về uống 3-4 viên thì thấy khỏe lại bình thường.

Cách đây mấy tháng, tôi lại đi chụp hình lại cho bác sĩ còn theo dõi. Kết quả là trong tim tôi có nước, nên bác sĩ chuyển sang gặp bác sĩ chuyên khoa tim để làm siêu âm và chụp hình lại. Tôi lại cầu nguyện với Cha. Khi có kết quả, bác sĩ chúc mừng tôi, nói không có gì cả. Bây giờ thì tôi hết bệnh rồi, khỏe lắm.

 Ơn cứu chữa cho bố của người bạn

 Ông Phương Nguyễn: Sau khi bà xã khỏe rồi, có một chuyện khác xảy ra khiến tôi tin chắc là do Cha làm, chứ không đơn giản là một sự trùng hợp. Tôi có một người bạn, chúng tôi quen nhau lâu năm rồi, bố của bạn tôi bị bệnh nặng lắm. Hồi Lễ Tạ Ơn năm 2016, bố của bạn tôi nằm bệnh viện bị bác sĩ chê, kêu con cháu từ California về Louisiana để lo hậu sự. Ông cụ khi đó tám mươi mấy tuổi rồi. Bạn tôi nói ông chắc không xong rồi, bác sĩ sẽ rút dây để ông được ra đi. Hai vợ chồng tôi nghe cú điện thoại đó tối thứ Sáu thì sáng thứ Bảy lái xe từ Fresno xuống văn phòng Cha Diệp ở Garden Grove để cầu nguyện Cha, xin Cha cầu bầu với Chúa để chú ấy khỏe, về nhà với con cái. Tối thứ Sáu rút dây, mà tới ngày thứ Bảy ông cụ tỉnh lại, tỉnh queo, khỏe lại luôn tới giờ là hơn một năm rồi đó. Sau đó có mấy bữa tiệc gia đình bên đó, tôi thấy chú khỏe mạnh, ăn uống bình thường. Tôi biết đó là do Cha làm, không thể nào là trùng hợp được.

 Ơn lành vết sưng ở tai

 Còn một chuyện nữa tôi biết Cha ban phước lành cho tôi. Có một lần tự nhiên lỗ tai tôi bị sưng, sưng đỏ, tròn quay luôn, mà không đau lắm, đụng tới thì thấy nhói nhói, còn đi tắm, đi ngủ, sinh hoạt vẫn bình thường. Ban đầu tôi cho rằng nó chỉ là cái mụn nhọt hay gì, để ít bữa thì nó sẽ tự lành đi. Nhưng đến hai tháng sau nó vẫn sưng y như vậy, không xẹp. Khi đó bà xã tôi hỏi:"Sao anh không thỉnh nước phép của Cha Diệp xức lên nhờ Cha chữa giùm cho, coi có được không?" Nghe vậy, tôi liền thỉnh một chai nước của Cha, uống rồi vái, cầu nguyện Cha, xong tôi lấy nước đó xức lên tai. Từ đêm đó đến sáng ngày hôm sau thức dậy, nó xẹp hơn nửa cái lỗ tai, làm tôi thấy mà giật mình luôn. Rồi hai đêm sau đó vẫn tiếp tục xức nước phép lên tai, tới bây giờ lỗ tai tôi hết bị sưng luôn. Cha linh thiệt là linh.

 

Ơn Cha hướng dẫn y bác sĩ

 

Thanh Trần: Nhiều khi tôi bị sao đó, ngủ không được, cứ trằn trọc hoài. Tôi ngồi dậy lấy chai nước phép của Cha mà tôi để ở đầu giường, nói: "Cha ơi, sao con ngủ không được, Cha cho con ngủ một giấc tới sáng, đừng bị trằn trọc nữa." Xong tôi ngủ được yên lắm.

 

Khoảng thời gian bị bệnh, tôi cầu nguyện nhiều lắm. Tôi cứ thấy Cha hoài, cứ nhắm mắt là thấy Cha, mở mắt là thấy Cha. Lúc vô bệnh viện nằm tôi ốm lắm, bị thiếu máu, thiếu chất bổ, thiếu chất sắt các thứ. Vì vậy, mấy tuần sau bác sĩ phải kêu tôi tới để vô chất này vô chất kia, mỗi lần đi tới thì tôi cứ nghĩ tới Cha. Mỗi lần làm cái gì tôi sợ đau đớn thì tôi nói, "Cha ơi, Cha hướng dẫn tay của bác sĩ hay y tá này để cho con đừng bị đau."

 

Có một lần khác, tôi đi nhổ răng cấm. Cô nha sĩ làm răng cho tôi vốn không có chuyên về nhổ răng, nên không nhận làm cho tôi. Tôi có hẹn thứ Hai đến khám và làm sạch răng, nên tôi tính là thứ Hai cứ đến, rồi có gì thì thứ Sáu tính sau. Mà khi đó tôi còn có hai tuần là đi về Việt Nam rồi, nên tôi nguyện Cha Diệp cho tôi được nhổ cái rắng cấm cho xong. Thứ Hai tôi đến, tự nhiên cô nha sĩ hỏi tôi có muốn nhổ răng luôn không? Tôi đồng ý luôn. Lúc cô nha sỹ nhổ răng, tôi bỗng thấy một cái quần đen, mà cô này mặc bộ đồ màu thường, áo trắng dài xuống chứ không phải màu đen. Chưa tới 5 phút, cổ nhổ xong cái răng cấm hai cái răng kia luôn. Lúc ông xã chở về, anh ấy còn ghé lại chỗ làm giấy tờ, tôi ngồi đợi hơn một tiếng ở ngoài, thay 2-3 cái băng gạc xong là hết luôn, không chảy máu, không đau gì hết. Về nhà tôi ăn uống bình thường, tôi cũng không uống trụ sinh gì hết, chỉ ngậm muối súc miệng thôi.

 

Nhờ Cha chỉ điểm để sửa xe

 

Ông Phương Nguyễn: Tôi là tài xế lái xe tải hàng xuyên bang, có nhiều khi xe trục trặc, bị cái này bị cái kia, tôi đều van vái, cầu nguyện Cha, được Cha nhắc nhở để sửa chữa cho kịp thời.

 

Cách đây ba tháng, tôi đi xe lên đèo 5. Xe leo đèo không nổi, máy chạy yếu quá. Tôi mới nói: "Cha ơi, chắc chỉ có Cha mới giúp được con thôi, không biết tại sao mà bây giờ cái xe đạp lên nó không lên." Mọi thườn khi lên cái dốc mà tăng áp nó mở là mình đi bình thường, mà lần này tăng áp nhưng máy yếu quá. Tôi sợ nó bị hư ngay chỗ đèo dốc cao đó thì khổ lắm. Cuối cùng xe lên được, vừa qua được khỏi cái dốc, trong lòng tôi mới cầu nguyện với Cha, xin Cha nhắc nhở để tôi biết chuyện gì đang xảy ra với xe, bởi dù máy vẫn nổ nhưng mà bị khói. Khi tôi lên được đèo rồi mới tấp vô chỗ để kiểm tra thắng trước khi đổ dốc, tôi ngồi lại suy nghĩ, tự nhiên nhớ ra cách mười mấy năm về trước, tôi có đi kéo hàng với một người quen, xe của người quen bị dơ chỗ lọc khí, làm máy xe đi không được. Tôi nhớ lại chuyện đó, liền nhảy xuống, giở nắp xe lên, gỡ tấm lọc ra, sẵn đó có ống gió, tôi lấy thổi sơ sơ, chứ lúc đó không có dụng cụ để làm sạch nữa. Làm xong, tôi nổ máy thì thấy êm ái, ngon lành hơn. "Rồi, chắc chắn là chỉ có Cha khiến cho mình, nhắc để mình biết."

 

Biết xe bị bệnh rồi, nên khi đến trạm dừng, tôi ghé vô mua cái lọc khí khác, nhưng tiệm đó hết hàng, mà chỗ đó là trạm dừng trước khi lên thêm một cái đèo nữa, ở đường 10. Tôi liền hỏi người trong tiệm liệu có thể mượn máy thổi để tôi thổi cái lọc khí của xe. Họ đồng ý, nên tôi lấy dùng, làm sạch sẽ xong là tôi đi nguyên chuyến hàng qua Dallas rồi về lại California yên ổn luôn.

 

Còn có lần cũng bị dơ cái đồ lọc hay sao đó, mà đạp ga thì khói lên đen thùi lùi luôn. Tôi hoảng hồn, bèn khấn vái Cha, thì chừng 5 phút sau tự nhiên hết khói. Lúc đó là tôi đang ở Arizona, tôi đi thẳng một hơi qua Dallas rồi trở ngược về lại. Khi đó chưa có sửa gì hết, chỉ có cầu nguyện Cha thôi mà nó hết khói luôn tới bây giờ. Không biết tại sao.

 

Chuyến đi trước Giáng Sinh được về với gia đình

 

Chuyện mới nhất của tôi là bữa Giáng Sinh, tôi đi chuyến hàng cuối năm đặng về ăn Giáng Sinh với gia đình. Chở hàng tới nơi thì xe tôi lại giở chứng. Tự nhiên xe hú lên, kêu giống kiểu tiếng huýt gió. Tôi biết tiếng đó, nhưng nghĩ nó không ảnh hưởng gì tới máy xe. Khi nó không kêu, xe chạy rất mạnh, nhưng khi có tiếng hú, tự nhiên xe không chạy được. Thế là tôi lấy điện thoại gọi về cho người ở trạm xe để họ gọi bảo trì chạy tới. Trong khi chờ đợi, khoảng chừng 10 phút, tôi bắt đầu lo lắng, không biết phải làm cách nào. Xe chạy không được mà bây giờ Giáng Sinh tới nơi rồi, mình còn ở bên Texas thế này, không biết có về kịp với gia đình được không. Trong lòng tôi cũng hoảng, tôi nói: "Cha, chỉ có Cha mới cứu con được thôi! Bây giờ cái xe không biết lí do tại sao nó kêu hú chút xíu như vậy rồi nó không có đi được." Lúc đó tôi tấp vô ở ngay trên freeway, mưa gió tầm tã luôn. Tôi ngồi trong xe và cầu nguyện Cha. Chừng 1 phút đồng hồ sau, tôi thử mở máy lên, tự nhiên tiếng hú im bặt. Lúc đó tôi biết là cái xe tôi chạy được rồi. Trong lòng tôi nghĩ, nếu chạy được là tôi để yên vậy, không bao giờ tôi tắt máy. Tôi điện thoại về báo với văn phòng để kêu bảo trì đừng tới nữa. Xong tôi thì chạy từ đó lên McKinney ở Texas và trở về nhà trước Giáng Sinh. Thật sự là tôi dám cam đoan là Cha giúp mà đi được về tới nhà với vợ với con.

 

Thanh Trần: Chúng tôi biết đến Cha Trương Bửu Diệp từ hồi những năm chín mươi mấy, nhưng mà lần đó về Cà Mau, định đi viếng Cha thì người lái xe không biết đường nên không chở tới được. Đến tận năm 2007 mới lại về Việt Nam lần nữa, lúc đó có dẫn theo con trai về. Khi đó con tôi chia tay bạn gái, buồn, rồi bỏ học. Vợ chồng tôi cũng buồn lòng lắm. Lần đó tụi tôi về Việt Nam, dẫn nó đi xuống chỗ Cha Diệp. Thì khi về lại đây, tự nhiên nó hồi tâm chuyển ý, chịu đi học nghề lại đàng hoàng. Sau cháu ra nghề, lấy vợ, sinh con. Giờ là mỗi dịp nó rảnh ở nhà là chỉ chuyên tâm lo cho vợ cho con, không có tụ tập bạn bè đàn đúm hay gì hết.

 

Phương Nguyễn: Con tôi sanh ra ở đây, nói tiếng Việt không rành, nhưng mà nó cũng rất tin Cha. Bởi vậy mỗi lần tụi tôi đi về Việt Nam, xuống Tắc Sậy, nó cũng gởi gắm tụi tôi mang tiền về để quyên tặng. Mỗi khi tụi tôi ghé đây có thỉnh nước phép của Cha về, có cho gia đình nó. Nó cũng để tấm hình Cha trong phòng khách nhà nó nữa. Vợ nó người Mexico, con của nó cũng không biết tiếng Việt luôn, mà cứ nhức đầu đau bụng hay gì cũng ra vái Cha rồi thỉnh nước của Cha để uống.

 

Trước đây tôi không biết có Trương Bửu Diệp Foundation. Nhờ coi trên Youtube mới biết địa chỉ mà tìm đến. Khi vợ tôi bị bệnh, vợ chồng tôi chạy xuống đây cầu nguyện xin Cha cầu bầu với ơn trên như thế nào để cho bà xã được lành lại.

 

Kinh nghiệm của tôi là không phải cứ cầu nguyện thì thấy liền. Mình phải có cái lòng tin, phải cầu nguyện hoài thì sẽ được ơn. Vâng, phải kiên trì.